Rời khỏi phòng luyện đan, Vô đại sư lại nổi hứng kéo Cố Ngữ Yên đến Bích Lâm Sơn hái thảo dược.
Nếu dân chúng kinh thành nghe được chuyện Hội Trưởng và Hội Phó Công Hội Luyện Đan Sư lại tự mình đi vào rừng tìm linh dược thì đến chín mươi phần trăm bọn họ sẽ không tin.
Nhưng mà…hái thảo dược là phụ, đi chơi mới là chính.
Trong rừng Bích Lâm Sơn, Cố Ngữ Yên và Vô tổ phụ vừa đi vừa bàn về chuyện thảo dược, chim chóc, hoa cỏ.
Ngay lúc này cả hai đều nhìn thấy phía trước có một người đang đi lại, là một lão nhân trông rất lớn tuổi, so với Vô đại sư thì cũng không hơn kém là bao.
Lão nhân kia thản nhiên lướt qua Cố Ngữ Yên và Vô đại sư.
Đợi người kia đã đi một khoảng khá xa thì Vô Phong nhất thời nhíu mày.
“Nha đầu, con có ngửi thấy mùi gì không?”
Cố Ngữ Yên gật đầu, vừa nãy lúc lão nhân kia đi qua, nàng ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng, hơn nữa mùi máu này dường như nàng đã từng ngửi thấy, đó nhất định không phải là máu người.
Vô đại sư và Cố Ngữ Yên tạm gác cái mùi khó chịu kia qua một bên, cả hai lại tiếp tục làm chính sự, đi hái linh dược.
Ba hôm sau.
Mạc Chi Thành mời Cố Ngữ Yên đến một tửu lâu, Thái tử điện hạ bảo rằng có chút chuyện liên quan đến việc rèn luyện để chuẩn bị cho Đại Hội Tứ Quốc và một số điểm bất thường về ác thú Thủy Quỷ lần trước.
Lúc đầu
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1448/chuong-118-dai-thuong-co-thu-thanh-long.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.