Tiểu Hắc và Cố Ngữ yên trở về Lâm viện, hai người không quay về phòng mà đi đến hoa viên hóng gió.
“Chủ nhân, như vậy là chúng ta bị đuổi đi rồi.”
Cố Ngữ Yên cười nhẹ.
“Tiểu Hắc, người ta cứ đuổi thì chúng ta liền đi sao?”
“Vậy…”
Cố Ngữ Yên thản nhiên nhìn ngắm hoa lá trước mặt.
“Yên tâm đi, đến lúc chúng ta muốn đi, người của Lam phủ nhất định sẽ ngăn lại, níu kéo chúng ta ở lại.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc nói thêm vài câu.
“Tiểu Hắc, biểu diễn đi.”
Tiểu Hắc đảo mắt nhìn về phía xa xa một chút, ngay lập tức hiểu ý của Cố Ngữ Yên, liền bày ra bộ dạng tiêu sái, mị hoặc nhất. Hàng mi dài cong vút khẽ rũ xuống, ánh mắt dịu dàng lãng tử. Bàn tay cầm một phiến lá nhẹ đưa lên miệng, bắt đầu thôi ra giai điệu du dương, êm ái. Cố Ngữ Yên lúc này lấy ra một thanh trường kiếm, nương theo tiếng nhạc vu vi mà biểu diễn võ kỹ kiếm thuật, vừa mềm mỏng, vừa cứng rắn, vừa là võ kỹ chiến đấu, vừa là điệu múa đầy mê hoặc, kiều mỵ.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vờ như không để ý đến xung quanh.
“Tỷ tỷ, kiếm thuật của tỷ dường như tiến triển hơn rồi.” Tiểu Hắc vui vẻ nói.
Khi Cố Ngữ Yên vẫn chưa lên tiếng thì
“Kiếm thuật tuyệt mỹ, Yên tiểu thư đúng là khiến tại hạ phải kinh ngạc.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vờ như ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lam Khải, theo sau Lam
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1471/chuong-146-giao-chien-vu-quoc-hau-phu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.