Ngay ngày hôm sau, bốn người cùng nhau bắt đầu hành trình mấy trăm dặm đến Ứng Thiên Tông.
Tuyết Liên cùng lão Tiếu và a Đào ngồi trong xe, còn Phá Thiên thì giống như những thị vệ khác cưỡi chiến mã đi bên cạnh.
Từ cảnh nội ra đến cảnh ngoại Huyền Long thành, Phá Thiên nhận thấy được sự sầm uất của phố xá nơi đây.
Nếu đem sự thịnh vượng nơi này so với chốn quê nghèo của hắn thì có thể nói cách biệt một trời một vực, hoàn toàn không cách nào bì nổi dù ở bất kỳ phương diện nào.
Tuy nhiên ở Huyền Long thành cũng giống như các quận thành khác, càng xa trung tâm dân cư càng thưa thớt, cuộc sống người dân càng khó khăn.
Hơn nữa Phá Thiên từng nghe nói nạn dân ở Hắc Long thành lánh nạn tá túc ở khắp các quận thành khác, bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ lem luốc, sống lay sống lắt qua ngày cũng vạn phần thương cảm.
Những lần đó đều do Phá Thiên tự bỏ tiền túi ra bố thí, tuy số tiền không nhiều nhưng ít nhất có thể cho bọn họ một bữa no bụng.
Dọc đường đi, qua mấy trạm nghỉ chân, bốn người bọn họ đều tranh thủ đi dạo khắp nơi, nào là quán ăn, nào là tiệm vải vóc, nào là phố đồ cổ…!Đại tiểu thư Hàn gia đâu có thiếu tiền, cho nên hễ thích cái gì thì ăn cái đó, thích cái gì thì mua cái đó.
Ở trong Hàn gia phủ, Tuyết Liên đã quen sống trong cảnh không thiếu thốn thứ gì.
Bây giờ ra ngoài, đồ đạc không thể
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tien-phap-dao-kinh/2525/chuong-29-ngu-kiem-phi-hanh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.