Trời đã về chiều, bóng tối như muốn nuốt trọn cả khu rừng trúc yên tĩnh.
Tuyết Liên đứng đó, nghe một màn như vậy cũng không biết nói gì hơn, lặng lẽ ra về.
Phá Thiên cùng Tử Phục không nhanh không chậm tiến ra hồ nước sau núi tắm rửa như thường lệ.
Trên đường đi, hai người không ngừng thảo luận về vấn đề gặp phải trong ngày hôm nay, đồng thời đưa ra phương hướng giải quyết.
Phá Thiên mải mê nói chuyện, không hề để ý ở phía bờ hồ Đằng Thiếu Quân cùng đám thủ hạ đã sớm có mặt ở đó.
Theo quán tính, hắn hướng mắt về phía bờ hồ, cố tìm kiếm một vị trí thích hợp để leo xuống.
Đáng tiếc, lúc hắn vừa quay đầu lại thì đã thấy ánh mắt của Đằng Thiếu Quân rơi ngay trên người mình.
Vèo một tiếng, Phá Thiên vội vàng quay đầu một trăm tám mươi độ, cố tránh đi ánh mắt dò xét của Đằng Thiếu Quân.
Nhưng tất cả đã quá muộn, Đằng Thiếu Quân đã nhìn thấy chân diện mục của hắn.
– Hắn là? Gương mặt này, sao trông quen thế nhỉ?
Đằng Thiếu Quân tự hỏi, thoáng chốc đăm chiêu suy nghĩ.
Trong đầu gã lúc này là vô số ký ức xưa cũ hiện lên rõ ràng như một thước phim quay chậm.
Không khó khăn để gã xác định đối phương là ai, bỗng gã cười phá lên.
– A, thì ra là ngươi ở đây, bạn cũ, bạn cũ đây mà.
Giọng Đằng Thiếu Quân oang oang hướng về nơi Phá Thiên đang đứng, ánh mắt không che giấu sự khinh bỉ và xem
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tien-phap-dao-kinh/2555/chuong-77-ban-chat-nu-nhan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.