Một ngày đẹp trời, mới tờ mờ sáng Phá Thiên đã tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt rồi mở xích cho con mập.
Nhìn ánh bình minh ló rạng, từng ánh nắng đỏ xuyên qua tầng mây bàng bạc, len lỏi qua kẽ lá rót vào tròng mắt, vẽ lên nền trời một khung cảnh nên thơ huyền ảo.
– Đáng tiếc, cuộc đời không đẹp như tranh vẽ!
Phá Thiên thầm than một tiếng, như thường lệ bắt đầu thực hiện công việc thường ngày.
Khi hắn làm xong hết thảy mọi việc thì lúc này trời đã sáng hẳn.
Phá Thiên từng bước đi vào nhà, vừa đến sân đã thấy cha mẹ hắn ăn vận tươm tất từ bao giờ.
Ánh mắt hắn chợt đảo, vành tai hơi cong lên để nghe cho rõ ràng tiếng cọc cạch của vó ngựa gõ lên nền đường ngoài cửa nhà.
Chỉ từng ấy thôi đã đủ để hắn xác định chắc nịch rằng hai người họ sắp đi công chuyện.
Không đợi Phá Thiên lên tiếng hỏi thì bà dì ghẻ có nốt ruồi to đã lên tiếng dặn dò:
– Tiểu Thiên, hôm nay cha mẹ có việc phải đi xa, mày ở nhà tự nấu cơm ăn một mình, không cần đợi chúng ta đâu.
Trưa nhớ cho lợn gà ăn nghe chưa? Chiều tối thì quét tước cái sân cho sạch sẽ vào, lúc tao về mà thấy nhà cửa bề bộn thì liệu hồn.
Bà dì ghẻ với giọng điệu chua ngoa nói như quát vang ầm cả con ngõ, nói rồi hai người leo lên chiếc xe ngựa cũ kĩ muốn rụng cả bánh mà đi.
Phá Thiên chợt thấy thương con ngựa, thân hình nó gầy gò
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tien-phap-dao-kinh/2559/chuong-78-duoc-lam-nong-dien.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.