Ở Hàn gia phủ, Phá Thiên ngủ mê man mấy ngày mấy đêm đến lúc này mới tỉnh dậy.
Hai mắt dáo dác nhìn quanh, Phá Thiên phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng lớn sạch sẽ và kín gió, y phục đã được thay tươm tất, lại có chăn ấm đệm êm, thoáng giật mình kinh sợ.
– Chuyện gì thế này, tại sao ta lại ở đây? Ta không nằm mơ chứ? Hay, hay là ta đã chết rồi, còn đây là thiên đường?
Tâm trạng vừa mừng vừa sợ, Phá Thiên khẽ nhéo lên mông mình một cái.
– Á, đau quá.
Ta, ta thực vẫn còn sống.
Như vậy chuyện này?
Bất quá không mất nhiều thời gian thì một tia ý thức nói cho Phá Thiên biết hắn đang gặp phải một vấn đề lớn.
Chậm rãi nhớ lại mọi thứ, Phá Thiên phát hiện bản thân đã ngất đi ở trên đường.
Chỉ là những việc xảy ra sau đó hắn đều không biết chút gì.
Nhìn lại tình cảnh bây giờ, Phá Thiên lập tức minh bạch một số chuyện phát sinh sau đó, trong lòng dấy lên mấy phần băn khoăn lo lắng.
– Thế gian thiện ác bất minh, nào có ai tự dưng cứu ta về đây mà không có toan tính gì.
Nếu thực bọn họ có toan tính, có khi nào lại bắt ta làm nô lệ lần nữa hay không?
Mọi chuyện đến nhanh mà đi cũng nhanh, còn chưa kịp vui mừng thì Phá Thiên đã chột dạ, bụng dạ nóng ran như lửa đốt.
– Không được, ta nhất định phải trốn đi.
Cũng không được, chẳng may bọn họ là người tốt thì
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tien-phap-dao-kinh/2573/chuong-43-ma-tam-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.