Một cảnh tượng như thực như mộng, khiến mọi người như lâm vào miên man bất tận hiện lên, ngay cả bên Dược sư và Thanh Minh phía góc nhà cũng chú ý ra đằng này, ánh mắt mờ mịt vô cùng.
Màn sáng nhẹ bao trùm khắp gian nhà, sau đó như một bức tranh huyền ảo hiện ra, lưu họa luân chuyển.Một đại điện rộng lớn, làm toàn bộ bằng cẩm thạch uy nghi hùng vĩ.
Trong điện, một vị trung niên ngồi trên chủ vị, mày kiếm mắt sắc, không giận tự uy, giống Bạch Y đến bảy phần.
Bên cạnh hắn là hai đồng tử một nam một nữ, chỉ mặc một cái yếm, tóc để trái đào.Bên dưới đại điện là một phạm nhân mang đầy xiềng xích vô cùng tiều tụy, tóc tai bơ phờ mà đau đớn.
Hắn thực thể như ẩn như hiện, cảm giác lúc nào cũng có thể lụi tàn, tựa như chỉ cần thở mạnh một chút hay là khẽ khua tay, hắn có thể hoàn toàn tan biến không gì xót lại.Hắn là một linh hồn đang vụn vỡ!Phán quan cất giọng nói:“Ta kính người có ơn với tu sĩ, mở Thần Kiều.
Nhưng việc này không thể trách ta được, ta cũng chỉ nhận lệnh mà hành thôi.”“Ngươi là hoa yêu tu luyện mà hóa hình, vốn không mang nhân đạo, làm ác khắp nơi.
Sau này gặp một nữ tử, lại vì vậy mà chết trong đêm tân hôn, cũng là một bất hạnh, ta có thể hiểu.
Nhưng ngươi, oán niệm quá nặng không chịu luân hồi, khổng hiểu lý do gì, bước lên con đường quỷ tu.
Quỷ tu chủ tu hồn, khi ấy nhiều hạn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tranh-minh/330/chuong-55-ngo-loi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.