Trầm mặc hồi lâu nhớ lại, trong sân nhỏ thật yên tĩnh thẳng đến khi Thiên Lý ngáp một cái, từ trên mái hạ xuống.“Thôn trưởng, gần đây hay có ẩu đả, ta đi thu phí bảo kê chút.”“…”Cẩm Nhật Tân nghe vậy mắt phải giật giật cái, nghe từ “phí bảo kê” không thích chút nào.
Dục Tú nghe vậy sáng mắt lên, đi thu phí bảo kê với Thiên Lý hay được ăn hàng miễn phí, nhảy hô lên vui mừng.“Cha, con đi giúp đại sư đệ làm việc chút.
Người và tiểu sư đệ cứ tiếp tục đi.
Tiểu sư đệ, chiều tối ta mang chút đồ qua nhà ngươi chơi.”Thanh Minh cười, gật.
Mặt thôn trưởng vậy mà đã đen như gỗ mun, nữ nhi Cẩm thôn trưởng đi thu phí bảo kê, này thực sự là vết đen trong giáo dục của lão.
Thiên Lý tiếp ly trà từ Dục Tú, uống một hơi.“Sư muội ngươi ở nhà đi, ồn ào quá.
Ta lần này đi xa.”“Tiểu Lý, ta là sư tỷ mà.
Ngoan, nghe lời sư tỷ.
Sư tỷ ra ngoài đã làm ngươi mất mặt bao giờ chưa?”Thanh Minh nghe vậy cố nén cười, nghiêm túc chút.
Thiên Lý ném cho hắn cái ánh mắt, khiến hắn rùng mình một cái, lại tiếp tục quay về với trưởng thôn đang đen mặt đối diện, tiếp tục trò chuyện.Mai Hoa Thiên Lý bước ra khỏi cổng, theo sau là bóng hình nhí nhảnh, không ngừng to nhỏ rí réo trêu đùa.“Ta đã nói, tiểu Minh ngươi nghĩ sao về những gì hồi đầu sư phụ nói?”“Sư phụ, giờ đồ nhi đành phải hảo hảo chăm chỉ chút rồi.”Cẩm Nhật Tân mỉm cười, có lẽ lão
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tranh-minh/386/chuong-56-than-the-thai-tu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.