“Tẩu lộ tài tri tẩu lộ nanTrùng san chi ngoại hựu trùng sanTrùng san đăng đáo cao phong hậuVạn lý dư đồ cố miện gian.” (*)Yên Hưu Lộc đứng trên đỉnh thượng nhìn xuống, thu hết cảnh vật vào mắt, hắn trong vô thức ngâm một bài thơ cảm khái.Tuy không đồng cảnh với tác giả nhưng ý thơ lại hợp tới vô cùng.Thanh Minh đang rửa mặt cũng phải dừng lại ngước nhìn Hưu Lộc, miệng tấm tắc khen.“Thật sâu sắc, không ngờ ngươi có thể ngâm được bài thơ như vậy.”“Là tác phẩm của một vĩ nhân, đệ tử không dám nhận.
Ngài ấy rất tài ba, đáng tiếc không có duyên sinh cùng thời.”Thanh Minh nghe vậy ồ ra, bước thõng tới chỗ Yên Hưu Lộc, đứng đó cùng đồ đệ nhìn cảnh vật lần cuối trước khi hạ sơn.
Thanh Minh lên Tam Thanh Sơn nhiều lần rồi, mùng một và ngày rằm hàng tháng đều cùng sư phụ hắn tới đây châm hương làm lễ.Mỗi lần lên là mỗi lần nhìn đồng ruộng sông dài, nhìn đồi nương bát ngát, nhìn đồng bằng nơi xa, nhìn rặng núi lừng lững, nhìn áng mây hững hờ, cảm làn gió mát lạnh, cảm không khí thanh lành, cảm tiếng chim lanh lảnh, cảm bầu trời trong xanh.Là vậy, nhưng không giống mọi khi, hôm nay có thêm sự khác biệt lớn – Thanh Minh chính thức thu đồ.Lòng người bát ngát mênh mang, cảnh vật hiểu ý dềnh dàng khoan thai.“Thật đúng là vạn lý dư đồ cố miện gian!” Thanh Minh mượn câu cuối cảm khái, chốt lại cảm xúc trong lòng.Đứng đó hồi lâu, mãi tới khi mặt trời lên được nửa sào, lúc ấy hai sư đồ mới bắt đầu xuống núi.Đi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tranh-minh/366/chuong-41-luyen-cot.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.