Đi suốt ngày dài vẫn là cảnh tượng heo hút hoang vu.Dừng chân bên một đầm trũng, Thanh Minh câu vài con cá nhỏ nướng ăn lót dạ, sau đó tìm một gốc cây cổ thụ, hắn cùng Dao tiểu thư qua đêm trên cành cây, dưới là đống lửa nhỏ sưởi ấm.Hôm sau, hai người lên đường từ sớm, đi đến gần trưa mới ra khỏi vùng đầm lầy rừng rú này.
Tính từ hôm thoát khỏi băng cướp đã được hai ngày, quả thực là lâu.“Dao tiểu thư, đã thấy được thị trấn.
Suốt mấy ngày mới thấy được bóng người.” Thanh Minh mỉm cười nói.Niềm vui đôi khi cũng chỉ là như vậy.“Viên công tử sau này không cần một hai luôn Dao tiểu thư, ta là Vấn Tử Mẫn.””Vấn Tử Mẫn?”Cái tên này làm Thanh Minh càng hiểu rõ chấp niệm vị Dao tiểu thư.Vén lùm cỏ, Vấn Tử Mẫn từ phía sau Thanh Minh tiến tới, nàng nhìn thị trấn theo hướng mắt Thanh Minh.Quả thực là có một thị trấn nhỏ.Nhà cửa trong trấn không ít, nhưng giờ chỉ có lác đác vài người, so ra còn không nhộn nhịp bằng mặt sông của Cẩm thôn.Người nơi đây tính về ăn mặc có chút khác biệt với Lạc Nam.
Đa số họ đều mặc áo dệt, đầu đội khăn hoa bất kể nam nữ.
Cũng có một thành phần ăn mặc kiểu khác, có lẽ là khách nhân tới buôn bán làm ăn.Nét độc đáo nơi đây rất lạ, nhưng Thanh Minh không có thời gian để tò mò.
Ghé vào một trạm ngựa, Thanh Minh cùng với chủ quán nói chuyện với nhau vài câu, Vấn Tử Mẫn thì đứng ngoài cửa chờ đợi.Lúc sau thấy Thanh Minh
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tranh-minh/393/chuong-57-quan-tu-chi-nhin-cho-co-vai.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.