Ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã nhìn ra con gái mình không bình thường, nhưng lúc đó có mặt Diệp Tinh nên vẫn luôn nhịn không hỏi.
“Ba, không phải trước đây con đã kể với ba có một chàng trai đào được nhân sâm trăm năm trên nuos Trường Bạch à? Đó chính là Diệp Tinh! ” Chu Vũ Huyên không do dự, kể lại.
“Nói vậy, trước đây con đổ oan cho cậu ta trộm điện thoại! ” Chu Kinh Thiên muốn nói gì đó.
“Ba, đó là hiểu lầm thôi.
” Chu Vũ Huyên nhất thời bất mãn nói: “Trước đó con đã xin lỗi trên điện thoại rồi.
”Giờ cô ta nhớ lại chuyện điện thoại lúc trước có chút phiền phức.
“Được, hiểu lầm thì hiểu lầm, nhưng bây giờ đang là giai đoạn điều trị cho chú hai con, tuyệt đối không được khiến Diệp Tinh phản cảm biết chưa?” Chu Kinh Thiên dặ dò.
Sau khi nói xong ông ta liền đi xem Chu Vĩ Thiên, để lại Chu Vũ Huyên buồn bực.
“Chị hai, từ khi nào mà chị cũng bị nam sinh có ác cảm vậy?” Chàng trai không đến hai mươi tuổi cười nói.
“Tên nhóc im miệng.
” Chu Vũ Huyên bất mãn lườm em trai mình một cái.
Chu Khôn Tường hơi giận, ánh mắt cậu ta chuyển động, nói: “Chị hai, chị nói Diệp Tinh này đánh nhau rất giỏi, thậm chí đạp một cái có thể đạp vỡ mặt đất?”“Phải, sao vậy?” Chu Vũ Huyên gật đầu hỏi.
“Vậy chắc chắn mọi người bị Diệp Tinh lừa rồi, giống như Lâm Triều Anh trong Thần Điêu Hiệp Lữ vậy, sử dụng kỹ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/trieu-hoan-thien-co-quan-hung-tai-di-gioi/1907/chuong-131-hai-cong-ty.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.