Lời của cô ta vừa dứt, mấy người Hạ Lâm, Thạch Lỗi đều nhìn Diệp Tinh trịnh trọng nói cảm ơn.
“Mọi người không sao là tốt rồi.
” Diệp Tinh cười.
Cuối cùng, tất cả mọi người xuống núi.
“Thư Lạc Y, hay là chúng tôi tiễn anh một đoạn?” Diệp Tinh nhìn Thư Lạc Y nói.
“Không cần, Diệp Tinh, tôi còn phải tập hợp lại với bạn tôi.
” Thư Lạc Y cõng em gái mình, lắc đầu nói.
Anh ta nhìn Diệp Tinh, trên mặt có một tia mong đợi, nói: “Vậy việc chữa trị! ”Vừa nãy nhìn thấy bản lĩnh của Diệp Tinh, trong lòng anh ta đã tin tưởng Diệp Tinh hơn rất nhiều.
“Nếu tôi có thể chữa, tôi sẽ lập tức thông báo cho anh.
” Diệp Tinh cười nói.
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Vị Lạc Hoàng nhanh chóng vùng lên trong thời kì tận thế đen tối này không ngừng nói cảm ơn!.
Hai tiếng sau, xe đi tới đại học Thượng Hải.
“Phù! Cuối cũng về rồi! Bây giờ tôi muốn trở về chiếc giường an toàn của tôi ngủ một giấc thật ngon.
” Trương Mộng nắm chặt tay kiên định nói.
Lập tức, những người khác đều bật cười.
Có điều trở về sân trường quen thuộc, tinh thần bọn họ cũng hoàn toàn được thả lỏng, cảm thấy rất mệt.
“Tiểu Ngư, em cũng phải nghỉ ngơi tử tế nhé!” Diệp Tinh dặn dò.
“Em biết rồi.
’ Lâm Tiểu Ngư gật đầu!.
Sau khi lái xe rời khỏi đại học Thượng Hải, hắn lại quay lại núi Hỗn Nguyên, một mình đi tới một khu vực.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/trieu-hoan-thien-co-quan-hung-tai-di-gioi/1950/chuong-130-tam-biet-trieu-son-nham-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.