“Hiện giờ thịt lợn bên ngoài đều nuôi bằng thức ăn cho gia súc, hương vị kém hơn thịt lợn rừng này rất nhiều.
”“Ngon.
”! Mấy cô gái nếm một chút, đều không nhịn được nói.
Trên mặt bọn họ vô cùng hài lòng.
Trong ngày mưa rào xối xả này, lúc vô cùng đói khát lại được ăn thịt lợn thơm phức, còn gì có thể khiến cho người ta thỏa mãn hơn điều này?”Sau mấy cô gái, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng cũng bắt đầu ăn.
Mọi người đều cắn miếng lớn ăn, hiện giờ ăn no là quan trọng nhất.
Ăn một chút, mấy người lại uống chút nước, nhưng chỉ có tổng cộng bốn chai nước, uống một chút mọi người đều không nỡ.
Nghĩ một chút, Diệp Tinh lại dùng dao ngắn khoét một hòn đá ra, sau đó tạo thành một cái bát, rửa sạch sẽ.
Hắn hứng chút nước mưa, sau đó từ từ đun.
“Diệp Tinh, nước như vậy có thể đun sôi hả?” Trương Mộng tò mò hỏi.
“Có thể, một vài nơi người dân dùng đá làm nồi để sử dụng, chiên thịt, đun nước, những điều này rất bình thường.
” Diệp Tinh giải thích một chút.
Dần dần, nước trong bát đá dần dần nổi lên bọt khí, sau đó sôi ùng ục.
“Được rồi, nước đun sôi rồi, để nguội một chút rồi uống, các cậu cũng không cần tiết kiệm nước nữa.
” Diệp Tinh cười khẽ nói.
Uống nước xong, lại đổ đầy nước vào bình, sau đó Diệp Tinh lại cắt thịt lợn còn thừa ra bỏ vào nấu, đợi nấu tới khi thịt khô lại sau đó
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/trieu-hoan-thien-co-quan-hung-tai-di-gioi/1945/chuong-203-ban-cong-ty.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.