*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Bân vẫn còn đang chạy trốn, ánh mắt sâu thẳm. Chắc chắn Cô Lang dạ hành còn trộm cả thứ gì đó mà người khác không rõ, ví dụ như là trân bảo hiếm thấy. Nếu vậy thì mọi chuyện cũng rõ ràng. Điều động đến cả quân đội, tức là có can hệ rất lớn. Mà hắn thì có thấy bảo bối nào đâu! “Không lẽ là đã giấu đi rồi?” Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hấy đau lòng. Nếu thế thật thì chắc chắn là Cô Lang dạ hành còn giấu tiền bạc, báu vật ở một nơi nào đó, nhưng giờ gã ta đã chết, sợ là chẳng ai tìm thấy nổi. Nếu biết trước thì hắn đã hỏi cho rõ ràng rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đêm ấy hắn cũng không biết đó là Cô Lang dạ hành. Keng! Keng! Trong lúc ấy, kiếm khí lại bắn tới, không phải một hai luồng, mà là một vùng lớn. Triệu Bân cắn răng, lại xuyên tường mà đi. Lúc ra đến nơi, miệng hắn đã nhuốm máu, không phải vì bị kiếm khí bắn trúng mà là bị lực dư của kiếm khí làm bị thương, vai trái bị cắt một mảng máu. “Người đâu rồi?”
Lúc giết chết Cô Lang dạ hành, hắn đều mang hết những thứ có thể đi rồi.
Triệu Bân thầm nghĩ, cũng không phải là không có khả năng.
Đám người đuổi theo nhưng lại không thấy bóng người đâu, chỉ thấy dấu máu.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4357/chuong-92-troi-vao-moi-an-toan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.