Keng…!
Tiếng đàn thuộc kiểu công kích khác biệt, sẽ luôn có một hai luồng khí đánh trúng vào mặt hắn, khiến cho khuôn mặt lúc này hằn những vết máu.
Nhìn miệng vết thương thì đúng là mảnh hơn cả sợi tóc.
Ngoài ra thì còn một loại ma lực khác nữa.
Tiếng đàn có ma lực như tiếng chuông bắt hồn, có thể làm nhiễu loạn tâm thần.
Đột nhiên, tiếng đàn trở nên ưu mỹ trở lại, không còn chút sát khí nào.
“Cảnh giới Chân Linh tầng một mà có thể cản được khúc Thanh Liên của ta, ngươi, không đơn giản chút nào”, cô gái áo xanh nói chuyện, giọng nói cũng như tiếng đàn, mỹ diệu dễ nghe.
Trong lúc nói chuyện, cô ấy cũng khẽ sờ vào đàn, tay áo bay nhẹ.
“Ta chỉ vô tình quấy rầy mà thôi”.
Triệu Bân chắp tay, quay người định đi, cô gái này đáng sợ thật đấy.
“Đi vào trong phủ thành chủ rồi mà còn muốn ra hả?”
Cô gái áo xanh cười nhẹ, từ đầu đến cuối đều đang gảy đàn.
“Tiểu thư?”
Quả nhiên, Triệu Bân chưa kịp lên tiếng thì đã có tiếng hô hoàn từ bên ngoài biệt uyển.
Những tiếng bước chân dồn dập, số người không ít, mà còn toàn cảnh giới Huyền Dương.
“Không có gì”, cô gái áo xanh khẽ đáp.
Thị vệ nghe thế thì dẫn đội rời đi, khắp phủ đều đốt lửa sáng choang.
“Con mẹ nó, đây là phủ thành chủ sao?”
Triệu Bân chau mày, lập tức đứng yên bất động.
Nếu cô gái áo xanh này kêu lên một tiếng thì hắn có mười
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4365/chuong-116-gap-lai-u-lan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.