Đại chiến kết thúc.
Trên mái hiên đổ nát, chỉ còn lại Triệu Bân và Thanh Dao, ánh nắng chiếu xuống hai người, tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp, nhìn sao cũng ra một đôi trai tài gái sắc.
Trời đất tác thành có lẽ chính là câu dùng để hình dung bọn họ.
“Cảm ơn”, Thanh Dao cười nói.
Hôm nay nếu không có Triệu Bân thì có khi mặt mũi của phủ thành chủ đều đã mất hết.
“Không cần cảm ơn, sau này gặp lại”.
Triệu Bân cười đáp, thu kiếm lại, xoay người nhảy xuống khỏi mái hiên, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, cũng đã đến lúc phải đi rồi.
Có lẽ hắn đã bị thương rất nặng, tối hôm qua lại còn thức cả đêm cho nên tinh thần cũng chập chờn, thậm chí lúc đáp xuống đất hắn đứng còn không vững.
Trong lúc hắn đang cố đứng vững, thì đã có một đám lão già vây xung quanh hắn.
Tất cả người trong phủ thành chủ đều đã hơn năm mươi tuổi, đều có cảnh giới Huyền Dương.
Triệu Bân ngượng ngùng cười một tiếng, muốn rời đi nhưng đã bị cản lại.
Hắn bị ngăn lại, từng bước bị đẩy đến chân tường, mấy lão già kia tuy đang cười, nhưng mấy nụ cười đó trong mắt của hắn trông lại rất khủng khiếp.
“Xương cốt thật đáng ngạc nhiên”.
“Ha ha, đúng là nhân tài trong việc tu luyện, tiểu thư thật có mắt nhìn tốt”.
“Chúng ta sắp có rượu mừng để uống rồi”.
Mấy lão già nói tới nói lui, có lúc còn tranh nhau nói, có khi lại đưa
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4372/chuong-117-huyen-co-cua-con-dau.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.