Trong lúc đó thì hắn cũng đã đến chợ đen phía Nam thành.
Chợ đen này chính là buôn bán trái phép, bất kể là đồ gì cũng có thể đem ra bán được, nhưng mà, giá thì rẻ hơn chợ nhiều!
Cho nên chợ đen cũng thượng vàng hạ cám lắm, các thế lực gia tộc đều tham gia vào, đến cả thành chủ thành Vong Cổ cũng quá bán là chạm tay vào.
Nhưng Triệu Bân biết người của chợ đen không chỉ đến từ thành Vong Cổ, hơn phân nửa là đến từ các gia tộc lánh đời, nền tảng thâm hậu, không có bối cảnh thì khó mà đứng vững ở chợ đen được lắm.
Chính vì thế mà những thứ mờ ám rơi vào chợ đen giống như đá trầm dưới biển vậy.
Những chuyện này, đừng nói là các gia tộc lớn, đến cả quan phủ cũng không tra ra được nữa là.
Dù có tra thì cũng chỉ ra được mấy nhân vật lớn thôi, nhưng ai đắc tội họ được chứ.
Triệu Bân vừa đi vừa ngó trái nhìn phải.
Chợ đen rộng vô cùng, gần như chiếm cứ cả phía Nam thành, cũng có các cửa hàng, nhà lầu, con phố.
Phần lớn đều là các sạp hàng bày đủ loại châu báu, binh khí, dược liệu, bí tịch, đồ cổ, tóm lại gì cũng có.
Nhìn những chủ quán và chủ sạp kia đều là những người không tầm thường.
Một ông già răng vàng cũng có thể là một võ tu cảnh giới Huyền Dương.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Ở đây sẽ có được những bằng chứng rất tốt.
“Kiềm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4376/chuong-105-phu-the-cung-ra-tran.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.