Ông già mặc áo vải thô ra khỏi cửa bèn vươn vai ngáp dài một cái, tựa mình lên lan can.
Ông ta chưa từng nghi ngờ thiên phú của Bạch Nhật Mộng, hai ngày nay cô nhóc cũng không rảnh rỗi, đa số thời gian đều bận đếm tiền, thế nhưng cũng không lơ là võ đạo.
“Hai thứ yêu nghiệt”.
Tên béo đen thui chặc lưỡi, đỡ lưng, đi cà nhắc cà nhắc.
Luận về khả năng hồi phục thì hắn ta thua xa Triệu Bân, hai ngày rồi mà vẫn thương gân động cốt.
“Nhóc mập!”, ông già áo vải thô ngoắc tay.
Ngưu Oanh nhìn trái ngó phải một phen, xác định ông ta đang gọi mình mới tung tẩy chạy tới.
Xong rồi, hắn ta bị chích máu.
Ông già này cũng là một kẻ cầu tiến, sáng sớm ra không nghĩ đến chuyện ăn cơm mà “ứm ừm” người ta ngay tại chỗ, về cơ bản là vì muốn nghiên cứu huyết mạch của Ngưu Oanh.
“Đáng ra nên tìm Triệu Bân, xin một lá bùa nổ”.
Ngưu Oanh quệt máu mũi, nói năng cũng thâm thúy lắm.
May mà hắn ta không có bùa nổ, nếu không, chắc chắn sẽ dán vào mặt ông già này, cho ông ta nổ tan xác.
“Huyết mạch đúng là quá kỳ diệu”.
Ông già áo vải thô ngó lơ hắn ta, một giọt máu lơ lửng trong lòng bàn tay, ông ta cứ nhìn nhìn ngó ngó.
Đến giờ này, ông ta vẫn không biết Ngưu Oanh có lai lịch thế nào.
Cũng phải, thế giới lớn đến mức nào, huyết mạch đặc biệt nhiều tới cỡ nào, ông ta
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4383/chuong-133-la-sinh-mon.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.