“Cáo từ”.
Lão Vong Cổ đi rồi, trèo tường vào nên cũng phải trèo tường ra, trước lúc đi vẫn không quên liếc mắt nhìn Chư Cát Huyền Đạo.
Uống quá chén rồi hả? Sao lại nôn dữ dội thế kia?
“Toàn là con cháu gia tộc lớn, chậc chậc”.
“Hôm nay vừa mới đấm nhau tóe khói, ngày mai đã phải tề tựu trong một tửu lâu, định đấm nhau tiếp à?”
“Trong thành mà, không ai dám làm xằng làm bậy gì đâu”.
Người trên bàn ăn mồm năm miệng mười.
“Có mỗi một tấm hả!”, tên mập đen thui bĩu môi: “Thành chủ gì mà keo kiệt thế!”
“Muốn đi à?”
“Không mất tiền mà, không ăn thì uổng!”
“Đây, tặng ngươi luôn”.
Triệu Bân nói rồi nhét thiệp mời cho tên mập.
Hắn vốn không định đi, cũng lười góp vui cho chốn ấy.
“Thế này…!thì ngượng lắm”.
Ngưu Oanh cười hề hề, đương nhiên không khách sáo.
Hắn ta đã nghĩ cả rồi, sau khi vào thì tìm chỗ nào không người, ăn xong cuốn gói.
“Ta cũng đi”.
Nhóc ham tiền đột nhiên buột miệng nói.
“Ngươi thì khỏi đi”.
Lão mập vân vê chòm râu, nhóc con này đến đây để tị nạn, không thích hợp xuất đầu lộ diện.
“Hết vui”.
Bạch Nhật Mộng phồng má, lại vùi đầu ăn cơm.
Sau bữa cơm, Triệu Bân tự khóa mình trong phòng.
Đợi khi Liễu Tâm Như ngủ rồi, hắn mới rút chân nguyên ra, lặng lẽ bồi bổ thể phách cho vợ mình.
Đêm khuya thanh vắng.
Cô nhóc lén lút xuống giường, lần mò trong bóng tối cho tới khi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4512/chuong-132-phi-dao.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.