Sáng sớm, ánh sáng ấm áp rọi xuống rừng cây.
Triệu Bân đã tỉnh nhưng cực kỳ ủ dột, hắn dùng hết nửa đêm mới an ủi được vết thương tinh thần, tới giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.
Chiếc chuông kéo hồn kia quá kỳ dị, không biết cách sử dụng thì vừa tổn thương địch vừa tổn thương chính mình.
Vết chém đa phần đã khép miệng, nhưng nội thương của võ đạo không dễ lành như thế đâu.
U Lan vẫn đang bị trói trên cây nhỉ?
Một cô gái xinh đẹp mà bị trói trên cây đủ hai mươi vòng, hiển nhiên không phải chuyện mà con người nên làm, thế nhưng người nào đó còn định trói thêm vài vòng nữa.
Cũng phải, cô nương này mà phát điên thì chẳng nhận nổi người thân.
Lúc này cô ta đang ngủ rất ngon, đừng nói là làm loạn, muốn nhúc nhích thôi cũng khó khăn.
Triệu Bân chắp tay, đứng dưới gốc cây nhìn tới nhìn lui.
Huyết thống bá đạo của U Lan ẩn giấu trong cơ thể, lúc này không tìm thấy được chút tung tích nào, dường như chỉ bộc phát vào thời kỳ đặc biệt.
Còn về phần bộc phát lúc nào, chắc hẳn U Lan biết rất rõ, ví dụ như đêm qua, cô ta đã biết trước huyết mạch sẽ phản phệ nên đã trói bản thân vào trước, trông có vẻ như trước kia cô ta thường xuyên làm chuyện này.
Thế nhưng, tối qua là chuyện ngoài ý muốn, xích sắt cũng không thể trói được cô ta.
Về điều này, có lẽ chính bản thân cô ta cũng không ngờ tới, đến mức
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4406/chuong-174-dau-gia-o-thanh-vong-co.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.