Á!
U Lan khẽ gầm lên một tiếng, giật đứt sợi xích sắt, quầng khí lan ra xung quanh, thanh kiếm giắt ngang hông cũng bay ra ngoài vì chấn động, cắm nghiêng nghiêng trên nền đất.
Khí tức đáng sợ húc đổ cây cối, làm Triệu Bân không đứng vững nổi.
“Thế này thì xấu hổ rồi đây!”, khóe miệng Triệu Bân rỉ máu.
Tiêu diệt được ông già lưng gù, tránh được truy sát, thế mà vẫn còn nguyên một màn kịch lớn ở phía sau?
Vù vù vù!
Gió lốc thổi ào ào, tất cả đều vì U Lan, cô ta không rên rỉ nữa mà bước từng bước về phía Triệu Bân.
Khi đi ngang qua thanh kiếm, cô ta vung tay rút nó ra, đồng thời trong lúc bước đi, khí tức của cô ta càng lúc càng bạo ngược hơn.
Huyết khí màu đỏ thẫm cuồn cuộn quanh cơ thể cô ta, rõ ràng mới chỉ tới đỉnh cao của cảnh giới Chân Linh, nhưng khí thế của cô ta có thể sánh ngang với cảnh giới Huyền Dương.
“Không còn tỉnh táo nữa rồi!”, Triệu Bân vô thức lùi về sau một bước.
Lúc này đây, con ngươi của U Lan vẫn xinh đẹp như trước, nhưng có thêm một loại ma lực đáng sợ hơn.
Khi bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy tâm trạng của mình rối bời, bởi đôi mắt kia đáng sợ đến mức không kém gì chuông bắt hồn.
“Phá!”
Triệu Bân quát khẽ trong lòng, âm thầm đọc tâm quyết mới miễn cưỡng khôi phục trạng thái tỉnh táo.
Keng!
U Lan tấn công rồi, cô ta đâm một nhát về phía hắn, uy lực của nhát
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4399/chuong-173-tra-thu-trong-dem.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.