*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc ra khỏi đường lớn, hắn cũng cởi bỏ áo khoác đen và mặt nạ da người ra. Người đi đường nhìn thấy cũng liếc nhiều thêm chút, cũng lâu lắm rồi họ chưa nhìn thấy hắn mà. Lúc gặp lại hắn, họ không khỏi nhớ đến đại thọ của Liễu Thương Không. Ngươi nói xem, trước mặt bao nhiêu người như thế, Thiên Tông cũng xuất hiện, thế mà lại lấy ra một cái bô, còn rơi xuống đất liên tục tạo ra những âm thanh coong coong chứ. “Ta vẫn nhớ như in cảnh tượng hôm ấy”. “Không thể không nói Triệu Bân làm vậy hơi quá đáng, đó là đại thọ mà”. “Dù gì cũng là cha vợ”. “Ta thì không đồng ý đâu, cho Liễu gia đạp vào tôn nghiêm của Triệu gia mà không chịu cho Triệu gia tặng cái bô à? Hơn nữa, đó là do nhà bọn họ nhận đồ không cẩn thận nên mới làm đổ bô chứ”. “Nếu là ta thì ta sẽ tặng cái quan tài cơ”. Người đi đường không ít, mồm năm miệng người, cũng bàn luận vô số. Triệu Bân không quan tâm lắm, đi thẳng một mạch. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, năm tiếp theo sẽ đưa một cái bô tới nữa. Dám đạp đổ tôn nghiêm của Triệu gia ta mà còn tổ chức đại thọ, đại thọ em gái ông ấy. Ô? Hắn khẽ lướt một vòng quanh quán rượu bên cạnh, có không
Đang đi dường, hắn bỗng nhiên chau mày.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4409/chuong-119-tuyet-dieu-dung-la-tuyet-dieu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.