“Lai lịch của con bé không như ngươi tưởng tượng đâu, ít hỏi thì hơn”.
Ông già mặc áo vải thô phất tay, nhìn sang bên ngoài và nói.
“So với cô bé đó thì ta tò mò về tiên cô áo tím hơn đấy?”
“Làm sao, ngươi gặp Tử Linh rồi à?”, ông già mặc áo vải thô nhướn mày hỏi.
“Từng tìm ta hỏi đường trên núi”.
“Từng cứu mạng ta trong mộ cổ”.
“Mộ cổ?”, ông già chau mày: “Ngươi đến mộ của vua Âm Nguyệt rồi à?”
“Lỡ vào nhầm”, Triệu Bân cười gượng.
“To gan thật đấy”, ông già mặc áo vải thô liếc mắt.
“Tiền bối Tử Linh là người canh mộ à?”
“Tổ tiên nhà đó từng đi theo vua Âm Nguyệt, từ ngày có lăng mộ thì việc canh mộ đã là thiên chức truyền đời.
Còn con nhóc bên ngoài coi như là đồ nhi của Tử Linh.
Vì trong gia tộc có biến động nên mới đưa đến thành Vong Cổ giao cho lão phu trông coi, nói trắng ra thì là đến tị nạn”.
“Đã hiểu”, Triệu Bân mỉm cười, tiếp tục viết công pháp.
“Mấy ngày không gặp mà đã là cảnh giới Chân Linh rồi, ta đánh giá thấp ngươi quá đấy”.
“Là sư phụ ta dạy dỗ tốt”.
Triệu Bân lại đem sư phụ ra làm lá chắn, thế là lại thấy ông già tặc lưỡi liên tục.
Đã bảo mà, tiền bối chọn đồ nhi sao có thể là vật trong ao được.
Viết xong công pháp thì Triệu Bân liền đi ra ngoài.
Cô nhóc Bạch Nhật Mộng vẫn ở đấy, đúng là nhóc ham tiền, chỉ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4416/chuong-120-danh-gia-thap.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.