Nếu khí thế của Yên Thiên Phong chưa đủ để chấn nhiếp thì câu nói của Thanh Dao tự gắn thêm sức công phá, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó nghe được phải đổ dồn ánh mắt sang.
Hai chữ “tướng công” nghe thật chói tai.
Nhìn Thanh Dao xong, đám đông lại nhìn sang Triệu Bân.
“Tướng công” mà Thanh Dao nói đương nhiên để chỉ hắn, hắn muốn chạy đó, mà bị Thanh Dao túm tới trước mặt mình.
Nếu đã thế thì không có vấn đề gì nữa.
Hai vợ chồng nửa đêm nửa hôm ân ân ái ái thì liên quan quái gì đến các ngươi, họ muốn đi qua cửa cũng được, họ muốn trèo cửa sổ cũng xong, người ta thích thế, các ông quản được chắc?
“Ta nói chứ, không thấy ai như cô cả”.
Triệu Bân nghiến răng nghiến lợi, vì bị Thanh Dao túm quá chặt mà xương cốt trên cánh tay hắn kêu răng rắc, có trời mới biết cô nương này đã dùng bao nhiêu sức lực.
Hắn đâu phải người độc thân, hắn có vợ cơ mà.
Chứ còn gì nữa, chị vợ hắn vẫn còn ngồi kia kìa, làm một khán giả trung thành.
“Cầu xin ngươi đấy, giúp ta đi”.
Thanh Dao dùng bí thuật truyền âm, giọng nói cực kỳ chân thành.
Trong sạch hay không không quan trọng, quan trọng là cô ấy đang bị trói buộc về đạo đức, cũng chỉ có thể đi ngược chiều gió, nếu không chuyện này mà đồn ra ngoài thì thể diện của cha cô để đi đâu.
Thế nên, cô ấy cần gấp một tướng công tới cứu vớt cục
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4410/chuong-150-chien-dau-tren-khong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.