Lão Tôn cũng hoài nghi, thỉnh thoảng ngó qua nhưng vẫn không thể hiểu được Triệu Bân đang làm cái quái gì.
Két!
Khi cửa mở, Triệu Bân bước ra ngoài, trên tay mang theo một thanh trường kiếm màu đỏ tía.
“Ông xem thử thanh kiếm này”.
Triệu Bân mỉm cười, ném thanh kiếm lên không trung.
Lão Tôn vội vàng đứng dậy, giơ tay đón lấy, ông ấy đã duyệt qua vô số các loại binh khí, có thể ước chừng được chất lượng của binh khí, thanh kiếm này có vẻ nặng hơn bình thường, với võ tu mà nói thật ra thì cũng không có gì khác biệt, chủ yếu là kiếm này quả thật có chỗ bất phàm, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh trăng sáng, tựa như còn có thể nhìn thấy được những tia sét nhàn nhạt cuốn quanh thân kiếm, khi vung kiếm lên còn tạo ra một âm thanh đặc trưng riêng biệt.
“Kiếm tốt”.
Vừa xem qua, lão Tôn đã không nhịn được mà khen ngợi, tuy hình thức không quá trau chuốt tỉ mỉ, nhưng chất kiếm lại rất tinh túy, không tìm được chút tạp chất nào bên trong, khi dùng nó thì không cần dẫn động chân nguyên cũng có thể một kiếm phá đá dễ như chơi.
Thanh kiếm tinh túy đến mức độ này quả thật rất hiếm thấy, tốt hơn rất nhiều so với mấy món binh khí mà cửa hàng binh khí Liễu gia đã bán ra.
“Tặng cho ông đó”, Triệu Bân cười nói.
“Thiếu gia, cái này quý quá”.
“Đừng có từ chối”.
“Ông cho ta xem với”, cả Dương Đại và Võ Nhị đều nhón về phía
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4403/chuong-149-dai-bang-canh-vang.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.