“Choáng đầu ghê!”
Triệu Bân lảo đảo, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, không thể làm quá mức, thấy đủ là phải ngừng.
Nếu không người ta sẽ chửi mình.
Triệu thiếu gia, kỹ năng diễn xuất đỉnh thật!
Làm cách này vẫn kiếm được tiền nhanh hơn.
Ừm, diễn xuất tốt nên chi phí xuất hiện cũng cao.
Đây là ngụ ý mà ánh mắt của người đứng xem thể hiện ra, ai cũng thầm nghĩ, hôm nào rảnh rỗi cũng phải tới cửa phủ thành chủ dạo chơi, người có tiền ở thành Vong Cổ nhiều lắm.
Ôi!
Triệu Bân thở dài một tiếng, một tay ôm đầu, cố bước đi với vẻ tập tễnh.
Tiếng thở dài này khiến đám đông nghe xong mà khóe miệng giật giật.
Sao hả, tự dưng kiếm được mấy nghìn lượng, vẫn chưa hài lòng? Cứ làm như ngươi chịu thiệt lắm không bằng.
Trông Liễu Thương Không giận tím mặt, ra ngoài một chuyến mà mất mấy nghìn lượng bạc.
Lão ta đúng là gia chủ, nhưng ngân lượng cũng không phải được gió thổi tới, bị lừa một cú đúng là tức nghẹn họng.
Suy cho cùng, lão ta vẫn coi thường Triệu Bân quá, đúng là phế vật mà lắm chiêu trò, khiến lão ta không kịp trở tay.
“Nói chứ, có phải tên này mới chạy rồi không!”
Không ít người có tuổi vuốt râu, Triệu Bân vốn đang cà nhắc cà nhắc, nhưng đi được một đoạn bỗng guồng chân chạy, đâu giống người bị thương, hắn rất có sức sống đấy chứ!
Đỉnh thật!
Lão già Vong Cổ cảm thán, đồ đệ của hoàng tộc quả nhiên không giống người thường, gặp ai
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4412/chuong-99-gap-lai-nguoi-quen.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.