U Lan lầm bầm nói, theo cô ta thấy, đạo hạnh của Triệu Bân tuyệt đối không chỉ có vậy, chắc chắn hắn còn ẩn giấu nhiều chiêu thức hơn nữa.
Kiếm pháp cũng chỉ là một trong số nhiều chiêu thức của hắn, cho dù là vậy cũng đủ khiến Nghiêm Khang khó chịu, tên kia chưa từng đứng vững.
“Hay cho một Triệu Bân”.
Nhiều người trong đám con cháu các đại gia tộc cười khẩy, trong lòng đa phần thấy kinh ngạc.
Con cháu của gia tộc thành Vong Cổ cũng được phen mở rộng tầm mắt, ví dụ như Vương Dương, hắn ta nhíu chặt hàng lông mày.
Hôm nay, nếu không phải tận mắt chứng kiến, làm sao hắn ta tin được rằng tên kia chính là phế vật của thành Vong Cổ? Hiển nhiên là thiên tài cái thế.
“Những ngày tháng này, rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì”.
Người lãnh đạm như Liễu Như Nguyệt cũng khẽ nhíu mày.
Kể từ lần bị phế kinh mạch đó đến nay cũng không quá lâu, Triệu Bân từ một tên vô dụng tu luyện tới cảnh giới Chân Linh tầng hai đã đủ khiến cô ta kinh ngạc, có nhiều bùa nổ như thế cũng khiến cô ta chấn động, bây giờ lại được thêm một lần ngạc nhiên nữa.
Từng có một khoảnh khắc, thần thái của cô ta trở nên mơ màng.
Chắc hẳn là Triệu Bân trong trí nhớ của cô ta đã quay về, vẫn là thiên tài cái thế kia, vẫn tự tin như thế, từ trên cơ thể hắn, cô ta tìm thấy hào quang và tiềm lực vô cùng vô tận.
Đến cả thể Linh thể kiêu ngạo như cô
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4476/chuong-100-han-trieu-va-vu-van-hao.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.