*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sáng hôm sau, tiếng pháo nổ vang lên khắp phố. Có cửa hàng khai trương, tiếng chiêng trống rộn ràng, náo nhiệt vô cùng. Chính là người của Ngưu Gia Trang. Bọn họ đến thành Vong Cổ đã lâu, cuối cùng cũng có thể an ổn sinh sống. Dưới sự giúp đỡ của Triệu Bân, bọn họ đã tìm được không ít mặt bằng, đại đa số đều không cách xa chỗ cửa hàng binh khí Triệu gia lắm. Có quán trà, quán rượu, hàng quán, đủ loại. Ra ngoài chạy nạn, cũng không thể dựa vào tiếp tế của Triệu Bân mãi được. Phải tự lực cánh sinh, sau này còn báo đáp lại ân tình của Triệu Bân nữa chứ. Ngưu Oanh cũng ở đây. Tên mập này đúng là ông hoàng trong làng làm ăn, đầu nảy sóng cực nhanh. Cũng phải chịu thôi, cả thôn toàn người già với trẻ nhỏ, không thể để bụng đói mãi được, mà còn phải cảm ơn Triệu Bân nữa chứ. Nếu không thì hắn ta cũng không thể đứng vững ở đây được. Nói đến Triệu Bân thì lúc này hắn đã phi ra khỏi thành Vong Cổ. Vực Ô Long cách đây năm trăm dặm, nếu phi nhanh thì hai ngày là đến rồi. Đi sau hắn vẫn còn một người một ngựa nữa. Người này mặc đồ đen, nhìn không rõ dung mạo, chỉ lộ ra hai con mắt cực kỳ hung ác, nhìn là biết một tên khát máu. “Tú Nhi, cô
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4420/chuong-164-ao-thuat-thien-nhan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.