*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ta là đệ tử Đường Môn!” Triệu Bân không nói gì, từ từ bước tới. Đường Môn à, hắn cũng từng nghe qua, là một môn phái truyền thừa lâu đời. Đồn rằng, ở thời chiến quốc, khi đó còn là một vương triều nhỏ, vì chiến loạn mới bị diệt vong, sau đó ẩn dật trong dân gian và trở thành đại tộc lánh đời. Người trong tộc rất ít khi hành tẩu trên giang hồ, nếu người thường có bắt gặp cũng sẽ tránh xa, bởi vì bọn họ đều thiên về dùng ám khí, khó lòng phòng bị, chỉ một phút lơ là sẽ lập tức bị ám sát. Có điều, muốn dùng cái này để doạ hắn thì còn lâu mới có tác dụng. Trong núi sâu rừng thẳm này, chuyện giết người cướp của rất bình thường, hắn không nói cũng chẳng ai biết. Vù! Đang chạy, hắn chợt nghe thấy một âm thanh, sau đó một cục sắt to bằng quả bóng bay tới từ chỗ chàng trai mặc đồ trắng, nổ tung giữa không trung, một loạt kim châm bắn ra, đúng là dân chuyên dùng ám khí, còn đánh lén để ra oai phủ đầu. Ánh sáng u ám phát ra từ mũi châm là biết chắc chắn có tẩm độc. Triệu Bân mặc kệ, cả người chui xuống lòng đất. “Độn thổ?”, chàng thanh niên mặc đồ trắng biến sắc. “Đúng rồi”.
Chàng trai mặc đồ trắng quát lớn, còn chưa ngốc, trong lúc cấp bách còn biết dựa hơi.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4459/chuong-165-bai-lo.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.