*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ông già mặc áo vải thô cuối cùng cũng nở nụ cười tươi. Chờ đến nửa đêm mới cho ta chút phúc lợi đấy. Chỉ cần có công pháp, làm trưởng lão danh dự cũng được, cái danh thôi mà, rảnh rỗi thì hiển linh tí, ông ta làm được. “Còn lại thì lấy đan dược ra đổi”. Triệu Bân lấy một viên tinh khí đan, nhai rồm rộp như nhai kẹo. “Ngươi có thú hỏa không tầm thường, hoàn toàn có thể làm luyện đan sư”. Ông già vừa xem công pháp vừa nói, có gì không tốt chứ, ngươi cứ nhìn chằm chằm đan dược cũng được, nếu cần bạc, ông đây kéo một xe đến cho ngươi. Đan dược khó tìm, đúng là một vấn đề nan giải. Nếu còn ở Thiên Tông thì đương nhiên không khó, vấn đề là, ông ta đang không ở Thiên Tông nữa. “Sư phụ nói sẽ dạy ta vào lúc khác”. Triệu Bân lại bắt đầu nói dối. Cần gì ông già mặc áo vải thô nói, từ khi có được thú hỏa, hắn đã suy nghĩ chuyện này rồi. Nhưng tiếc là Nguyệt Thần đang ngủ say dưỡng hồn, vẫn chưa kịp làm gì. Trước đó, hắn cần thật nhiều đan dược nâng cấp tinh thần hơn nữa. Một là để tôi luyện binh khí, hai là để vẽ bùa, ba là để chuẩn bị cho việc luyện đan! Nguyệt Thần là thần, cô ta chắc chắn hiểu phép luyện đan. “Sư phụ nhà ngươi chuyện
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4421/chuong-102-qua-xau.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.