“Đa tạ!”, Triệu Bân nở nụ cười mệt mỏi.
Nữ thích khách không hề đáp lời, cô ta lảo đảo đứng dậy, vẫn ôm lấy cánh tay phải đang chảy máu ròng ròng, loạng choạng bước tới trước thi thể của ông già lưng gù, sau cùng không trụ nổi nữa, “bụp” một tiếng ngã vật xuống đất.
Sau đó, cô ta liên tục lục lọi trên cơ thể ông già lưng gù.
“Độc à?”
Bấy giờ Triệu Bân mới phát hiện ra, cả cánh tay phải của nữ thích khách đã chuyển sang màu đen, máu chảy ra cũng là máu đen, không cần hỏi cũng biết cô ta đã trúng loại kịch độc mà chân nguyên không thể nào đẩy ra được.
Phen này chắc hẳn cô ta đang tìm thuốc giải trên cơ thể ông già lưng gù.
“Chẳng trách cô ta cứu mình”.
Không có lợi ích thì không ân cần, không có mục đích nào đó thì đâu thể liều mạng tới bổ thêm một nhát kiếm.
“Thuốc giải, thuốc giải, thuốc giải!”
Ở bên này, nữ thích khách vẫn đang tìm, tóc tai rũ rượi, tay chân luống cuống như người tẩu hỏa nhập ma vậy.
Còn về việc có tìm được không, vậy thì phải xem ý trời rồi.
Ông già lưng gù đáng sợ đến mức nào chứ, đến cả một người đạt cảnh giới Huyền Dương như ông ta còn không ra hình người vì vụ nổ.
Cho dù có thuốc giải, chắc hẳn đã tan nát rồi, có khi là rơi vãi ở chỗ nào đó trong rừng cây, không dễ gì tìm được.
“Là mày đây rồi!”
Khi Triệu Bân nhìn sang, nữ thích khách đang mỉm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4386/chuong-101-thanh-dao-treo-tuong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.