Dưới ánh trăng.
Triệu Bân tập tà tập tễnh, một tay chống vào eo, một tay quệt máu mũi.
“Cơ thể quá mạnh!”
“Sức lực quá bá đạo”.
Suốt dọc đường, hắn liên tục nhếch miệng chặc lưỡi, quả thực đã xem thường căn cơ của Bạch Nhật Mộng rồi, không động tới chân nguyên mà còn mạnh đến thế, nếu dùng cả chân nguyên thì hắn không có cửa thắng.
Trừ phi dùng bùa nổ để nổ.
Nói thế nào, cứ quăng ra một xấp thì đâu vào đấy cả thôi.
“Thiếu gia”.
Dương Đại và Võ Nhị bước ra, mỗi người đỡ một bên.
“Nhẹ nhàng thôi”.
Khi quay về cửa hàng binh khí, ngó thấy Bạch Nhật Mộng, hắn chỉ thấy toàn thân đau nhức.
Con nhỏ này, ra tay ác quá đi mất! Suýt chút nữa đánh cho hắn tàn phế luôn rồi.
“Đưa tiền cho ta!”, Bạch Nhật Mộng xòe tay ra.
“Dám chơi dám chịu!”, Triệu Bân móc ra một đĩnh vàng, nhưng vẫn đang âm thầm liếc trộm.
Con nhỏ mê tiền này chắc hẳn có huyết mạch đặc thù, nhìn từ bề ngoài chẳng phát hiện được điều gì kỳ lạ, nhưng thời khắc nó bộc phát thì kinh khủng đến mức khó lòng tưởng tượng nổi.
Cùng là huyết mạch đặc biệt.
Nhưng con nhỏ này mạnh hơn tên mập Ngưu X nào đó nhiều lắm.
Cũng không biết nếu so kè cùng U Lan thì ai mạnh ai yếu.
Nhớ tới U Lan, hắn bỗng cảm thấy mất tự nhiên lắm.
Sau khi phát cuồng thì cô nương kia còn biết bay, chân nguyên không chỉ dồi dào mà còn tàn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4428/chuong-170-nop-tien-tra-nuoc.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.