Có rất nhiều người tỏ ra hung dữ với hắn, chẳng hạn như Nghiêm Khang và Hoa Đô.
Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, sớm đã căn dặn người bên dưới, bất luận thế nào cũng phải tra ra lai lịch của thần gài bẫy, một khi tra ra, thì hắn ắt phải chịu đựng lửa giận của cả mấy gia tộc lớn!
Bọn ta đi trước.
Lão mập, Chư Cát Huyền Đạo, Xích Yên và thằng nhóc tóc tím đều lạnh hết cả người, họ biết rằng thần gài bẫy đã khiêu khích quá nhiều người, cho nên không dám đi quá gần hắn.
Lỡ như các gia tộc lớn trả đũa, thì bọn họ có thể bị liên lụy, ai bảo bọn họ ngồi cùng bàn chứ!
Bọn họ không quen biết hắn đâu!
Bất cứ ai ở hiện trường đều cố tình giữ khoảng cách với hắn, chỉ dám đứng từ xa kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, có lẽ tu vi của hắn không cao, nhưng đạo hạnh gài bẫy người khác của hắn quả thực có thể khiến cho thế tục phải kinh hãi.
Nhờ vào thần gài bẫy, bọn họ mới được xem một màn kịch lớn.
Phần lớn mọi người vẫn chưa thỏa mãn, cho đến tận bây giờ vẫn còn choáng váng đầu óc, đặc biệt là món tiền hai trăm vạn lượng kia, vẫn còn vang rền bên tai của họ như tiếng sấm.
“Về nhà thôi”.
Cuối cùng, Triệu Bân cũng đứng dậy dưới sự chú ý của mọi người, mạnh mẽ vươn vai.
Đúng lúc này, gia chủ Vương gia cũng bước xuống lầu 2.
Trong lúc hắn bước đi, hắn đã liếc mắt nhìn gia chủ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4435/chuong-107-bao-nguyen-dan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.