Huỳnh Nham nhìn chung quanh, muốn tranh thủ thời gian, còn liếc mắt nhìn lên lầu 3, ý tứ rất rõ ràng: Đấu Giá các của ta không tranh đoạt với ngươi, nhưng nếu như có con em của các gia tộc lớn tranh đoạt thì ngươi cũng không trách ta được!
Rất tiếc là không có ai tiếp tục nâng giá.
Các gia tộc lớn cũng biết sợ! Chủ yếu là bọn họ bị màn dạo đầu đầy phóng đại của Triệu Bân vừa nãy dọa sợ.
“Được, đã bán”.
Huỳnh Nham nhanh chóng gõ búa định giá, thú hỏa Viêm Sư đã thuộc về Triệu Bân.
“Thần gài bẫy đúng là thần gài bẫy”.
“Chỉ bỏ ra hai vạn lượng liền lấy về được một loại thú hỏa không tầm thường, chậc chậc chậc”.
“Nếu như ngươi có trình độ gài hàng như hắn, thì cũng sẽ chẳng có ai dám cướp của ngươi”.
Tiếng tặc lưỡi cảm thán vang lên không ít, một món thú hỏa lợi hại như vậy, thế mà lại có giá mua thấp nhất, đúng là khiến cho bọn họ có chút không quen.
“Có phải cái tên này, lại giở trò cũ rồi”.
Chư Cát Huyền Đạo liếc xéo Triệu Bân, trong lòng cảm thấy rất hoang mang, một món thú hỏa Viêm Sư, thế mà hai vạn lượng đã bán rồi sao? Mấy người của Đấu Giá các này làm ăn kiểu gì vậy?
“Ngươi là kẻ lừa đảo à”.
Thằng nhóc tóc tím nói, lấy tay chọc vào người Triệu Bân.
Ngươi đã từng gặp qua kẻ lừa đảo nào ra tay vội vàng như vậy chưa?
Triệu Bân không nói, nhưng thần thái của hắn đã
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4452/chuong-50-tu-nhien-vo-bo.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.