“Ba ngàn lượng, có ai tăng giá không?”
Huỳnh Nham cười nói, không khỏi nhìn sang Triệu Bân một cái.
“Đại sư thích thì để cho người ta đi!”
Tên mập vỗ bụng, không biết đó là Triệu Bân, cho nên chỉ chọc cười một chút.
Đã ăn no mà còn không tiêu nữa, nên phải luyện mồm tí cho đỡ.
Không cần hắn ta nói, người khác cũng không cướp.
Với võ tu thì áo cà sa trừ tà đúng là phế vật, không có tác dụng gì lớn, ba lượng năm lượng mua còn được, chứ ba ngàn lượng thì thôi đi, tiền bạc đáng quý lắm chứ.
“Đã không có ai tăng giá thì áo cà sa này…”
“Ba ngàn một trăm lượng, thiếu chủ ta muốn nó”.
Huỳnh Nham chưa nói hết lời thì đã bị cắt đứt, thanh âm truyền từ tầng ba, nói chính xác là từ gian phòng của tộc Huyết Ưng.
Người lên tiếng chính là Nghiêm Khang đang nằm nghiêng ở một cái giường, thần sắc nhãn nhã, nói chuyện khá tùy ý.
Ai không biết còn tưởng áo cà sa là vật trong túi của hắn ta đấy.
Nhưng với nhóm bán đấu giá thì nếu không phải vật tốt, ai sẽ ngu đến mức đi tranh cướp với gia tộc lớn chữ, cũng chẳng có nổi tiền để tranh.
Đã nói mà! Có người không chịu an phận.
Triệu Bân ho khan một tiếng.
Lúc trước thì chẳng thèm, giờ ta ra giá ngươi lại chạy ra cướp.
Ông đây chưa kịp bẫy ngươi thì ngươi đã nhảy vào trước rồi đấy.
“Ba ngàn năm trăm lượng”, Triệu Bân lạnh nhạt nói.
“Thú
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4467/chuong-233-bua-nhe-than.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.