*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bụp! Binh! Bốp! So sánh với bên ngoài kia, đường lớn trong thành Vong Cổ trống trải hơn nhiều, vì đa số đã chạy ra ngoài hóng rồi. Triệu Bân chậm rãi đi qua, tuy mới chỉ có mấy ngày, mà lúc quay lại tâm trạng hắn đã thay đổi. Đi mấy vòng quanh Quỷ Môn Quan làm hắn được mài giũa nhiều hơn. Hắn chưa để lộ dung mạo, vẫn mặc đồ đen như cũ, chỉ chừa ra mỗi đôi mắt bên ngoài. Nhưng ai tinh ý đều nhận ra hắn là một người cụt tay. Chẳng ai quan tâm. Đường này thiếu gì người cụt chân cụt tay cơ chứ. Triệu Bân vừa đi vừa xem đường. Trên đường có rất nhiều vệ binh mang đao, hầu như góc phố nào cũng có, chắc là đang đi tuần tra. Hắn nhìn thấy lão già Vong Cổ đang chắp tay đi bộ nhìn này nhìn kia, bộ dáng rất nhàn nhã, thỉnh thoảng còn hét lên một tiếng “Cấm đánh nhau”. Triệu Bân cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, lão ta hẳn là do thành chủ thành Vong Cổ phái ra. Mà đây chỉ là mặt ngoài thôi, chắc có nhiều người ẩn nấp lắm. Mấy ngày này thành Vong Cổ tổ chức bán đấu giá, người tứ phương đến quá nhiều, đủ các loại con cháu tộc lớn, thân phận không
Trước cổng thành náo nhiệt cực kỳ, bóng người mênh mông, càng nhiều thành phần chạy đến hóng chuyện, tiếng la ó đến là ầm ĩ.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4478/chuong-234-vay-da-ta-tien-boi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.