*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lão mập nhíu mày, Chư Cát Huyền Đạo cũng nhíu mày. Tổ chức này bọn họ đã nghe nhiều rồi, tuyệt đối là sự tồn tại đáng sợ. Truyền thừa của họ cũng cổ xưa, chỉ cần tiền là đủ, đừng nói là đồ nhi của Hoàng tộc, đến cả hoàng đế Đại Hạ hoặc chưởng giáo Thiên Tông còn dám ám sát nữa là. Hàng trăm ngàn năm trôi qua, La Sinh Môn có thể nói là hung danh to lớn, hai lão già nghe xong mà cũng thấy tim đập nhanh hơn. “Cũng may sư tôn chạy tới đúng lúc, nếu không cái mạng nhỏ này của ta cũng coi như xong”, Triệu Bân ngồi xuống, lại bắt đầu chế độ lừa đảo, ba câu không tách khỏi sư tôn. “Sư tôn ngươi cũng đến sao?” “Đi tìm La Sinh Môn tính sổ rồi”. “Tìm La Sinh Môn tính sổ?”, lão mập nghe vậy, không khỏi đánh giá Triệu Bân một lượt: “Sư tôn nhà ngươi là ai đó?” Chư Cát Huyền Đạo đáp lời. “Hoàng tộc cơ à”. Lão mập nhướng mày, không tin lắm, cứ cảm thấy Chư Cát Huyền Đạo và Triệu Bân kết hợp gạt mình. “Lần này đúng là hung hiểm mà!”, Triệu Bân chậm rãi nói: “Lúc về đi qua núi, có một cảnh giới Địa Tàng đỉnh phong đuổi giết ta, suýt thì mất mạng”.
Chư Cát Huyền Đạo giãy giụa một chút, ông ta đi đi về về cũng chỉ chờ mỗi sư tôn của Triệu Bân.
“Người Hoàng tộc”.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4481/chuong-122-cam-nguoc-ban-do.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.