Triệu Bân xoa cằm, ý tưởng này khá mãnh liệt, nếu để cho Doãn Hồn và Lâm Tà biết được thân phận của nhau thì hội đấu giá này sẽ càng trở nên náo nhiệt hơn, chuyện chửi cha mắng mẹ cũng chỉ là chuyện nhỏ, đợi đến lúc thượng cẳng chân hạ cẳng tay tổn thương cảm tình mới là chuyện lớn.
“Còn có thể tăng giá”.
Huỳnh Nham cười nói, bỏ qua lầu 1 và lầu 2, chỉ nhìn lên lầu 3.
Giá tám mươi vạn lượng thì chỉ có các gia tộc lớn mới cạnh tranh được.
Đáng tiếc, những gia tộc lớn trước đó bị gài bẫy bây giờ đã không còn khả năng tranh giành nữa, nhưng vẫn còn những gia tộc lớn khác mà! Cái giá này vẫn còn thấp, chẳng lẽ các người lại không tranh, ai cũng muốn chờ tới món đấu giá cuối cùng hay sao?
“Như vậy, đã bán”.
Huỳnh Nham gõ búa định giá.
“Món đấu giá cuối cùng”.
Phần lớn mọi người đều ngồi ngay ngắn, thứ có thể lấn át cả đan Võ Hồn để trở thành bảo bối kết màn, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được rằng nó sẽ vô cùng bất phàm, tuyệt đối là đan dược, đại đa số mọi người cũng đã đoán ra được nó là gì.
Bọn họ chăm chú nhìn theo người đang cầm chiếc hộp ngọc lên đài đấu giá.
Lần này, người cầm hộp rất thận trọng, mỗi bước chân đều rất cẩn thận, lo sợ sẽ bị ngã.
Khi hộp ngọc được đặt xuống, Huỳnh Nham cũng không vội lên tiếng.
Lão già này thật sự lắm chuyện, lão ta cầm tách trà
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4490/chuong-123-tinh-bao-sai-sot.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.