*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tăng thêm một ngàn”. Lời nói của Triệu Bân quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của đám đông, lại tăng thêm một ngàn. “Ngươi thích chết à!” Đây là lầu đấu giá Vong Cổ đấy! Vì đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Huyền Dương nên ý tứ của người này rất rõ rệt: Dám để lộ ý đồ giết người thì ngươi khỏi cần đi nữa. Lời nói của lão ta cũng rất có tác dụng. Những người có mặt ở đó ai cũng nghển cổ chờ mong, thái độ rõ ràng là muốn hóng chuyện. “Thiếu chủ Nghiêm gia, có muốn tăng giá nữa không?” Huỳnh Nham vừa dứt lời, Nghiêm Khang đã tức giận hét lên, đồng tử đỏ sọc. Shhhh… Mẹ kiếp, có phải phen này chơi hơi lớn rồi không? Hai mươi lăm vạn lượng mua một bộ đồ? Không biết nếu Đào Tiên Tử ở đây thì liệu có
“Thiếu chủ, xin chớ nóng giận!”
“Cút!”
Sau đó có tiếng ồn vang lên từ nhã gian, chắc hẳn là tên Nghiêm Khang đó nổi giận rồi, mà chắc chắn là giận lắm rồi, chỉ muốn nhảy từ trên xuống tìm Triệu Bân đánh nhau, nhưng bị trưởng lão nhà mình kéo về.
“Chớ hỗn xược!”
Huỳnh Nham trầm giọng, nhiều góc tối đều có chân nguyên lộ ra.
“Tăng, lão tử ra giá hai mươi lăm vạn lượng”.
Lại là những tiếng hít sâu, với con số này, đừng nói đến khách đấu giá, chính Huỳnh Nham nghe xong cũng không khỏi run rẩy.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4485/chuong-147-thu-bua-toc-hanh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.