Đêm lại chìm vào tĩnh lặng.
Thành cổ Thanh Phong dưới ánh trăng vẫn náo nhiệt như trước, vệ binh mang theo đao kiếm đi đi lại lại, sát khí tỏa ra khắp nơi, như thể không tìm thấy Cô Lang thì không chịu thôi.
Chủ yếu vì thành chủ đã hạ tử lệnh rồi.
Hết cách, cấp này đè lên cấp khác, thành chủ Thanh Long cũng bị người ta ép đấy chứ.
Bên trong biệt uyển ở phủ thành chủ.
Triệu Bân ở trong phòng đã ngáp lên ngáp xuống không biết bao nhiêu lần, hai quầng thâm mắt đen thui, cực kỳ cứng ngắc, bởi vì chỉ cần sơ ý là sẽ ngủ mất ngay.
Nhìn ấn ký, chỉ còn lại vết cuối cùng.
Cố lên nào, trước khi trời sáng là có thể luyện hóa được nó.
“Ai đó!”
Liễu Như Nguyệt chưa ngủ, qua khe hở của cửa sổ, cô ta nhìn ngó hồi lâu mới thấy được bóng người mờ mờ ảo ảo trong căn phòng đối diện, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Cô ta hiểu rõ Thanh Dao.
Phủ thành chủ có gia giáo rất nghiêm, trước giờ luôn coi trọng quy tắc, chuyện nửa đêm nửa hôm chạy tới phòng người khác mà còn leo cửa sổ vào, quả thực rất quái dị.
Chính vì như thế, cô ta mới càng tò mò về thân phận của người kia.
Rạng sáng, Triệu Bân ôm theo cây đàn cổ ra khỏi phòng từ sớm, ria mép mọc tùm lum quanh miệng.
Hắn cực kỳ ủ dột, bước chân hụt hẫng như giẫm lên bông, vừa đi vừa lảo đảo.
Dấu ấn đã bị luyện hóa cả rồi.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4396/chuong-148-thuat-thong-linh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.