Triệu Bân nói một lời, khiến cho tất cả đều im lặng.
Có rất nhiều người xoa cằm, cũng có rất nhiều người vuốt râu.
“Điều kiện này, không quá đáng”.
“Còn chưa định giá mà đã muốn kiểm tra túi tiền của người ta, mặt dày thế! Ngươi muốn kiểm tra thì kiểm tra sao, chuyện này mà truyền ra ngoài, mấy lão tiền bối không mắng cho mới là lạ!”
“Hơn nữa, trong đấu giá làm gì có quy tắc như vậy”.
Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, bọn họ không chỉ đang xem kịch, mà cũng đang ở đây phân xử.
Muốn xem tiền của người ta thì ngươi cứ từ bỏ đi.
Người ta đã nói rồi, nếu như ngươi từ bỏ, người ta liền cầm ra hai trăm vạn lượng, lúc đó chân tướng sẽ tự rõ ràng, người ta có tiền hay không là chuyện của người ta mà, không cần ngươi nói, Đấu Giá các cũng sẽ tự biết cách xử lý, nếu như hắn không có tiền thì hôm nay chắc chắn sẽ không ra khỏi đây được.
“Thiếu chủ Ám Dạ thấy sao?”
Huỳnh Nham nhìn về phía Hoa Đô, chậm rãi nói.
Muốn xem tiền của người ta thì rất dễ: ngươi từ bỏ đấu giá đi.
Hoa Đô nghiến răng.
Lúc này, hắn ta tự nhiên lại có một sự thôi thúc muốn từ bỏ đấu giá.
Hắn ta chắc chắn rằng Triệu Bân không có nhiều tiền như vậy.
Nếu thế, Đấu Giá các chắn chắn sẽ giết chết hắn.
Nhưng mà nói thì dễ, lỡ đâu hắn thực sự có hai trăm vạn lượng mà mình lại đi từ bỏ đấu giá
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4504/chuong-47-cu-lua.html