*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Như mọi khi, dù bùa nổ có nhiều hơn thế này, lão ta vẫn có thể dùng chân nguyên hộ thể để đối đầu. Nhưng đêm nay, dường như lão ta không còn cái tự tin đó nữa. Tu vi liên tục giảm mất bảy tầng, toàn thân đầy thương tích, vết thương ngầm còn đang quay trở lại. Đừng nói gì đến đối đầu, đến cả việc đứng vững cũng thành vấn đề, làm sao đỡ được bao nhiêu bùa nổ thế này. Uỳnh! Đùng! Uỳnh! “Nhìn thôi cũng thấy đau rồi”. Nguyệt Thần cảm thán, cảnh giới Huyền Dương mà yếu thế này thì chịu sao nổi sức công phá của bao nhiêu lá bùa nổ? Ngoại lực sẽ khiến lão ta bị nội thương rồi cắn trả cực độ, chỉ riêng điều này cũng đủ thấy ghê lắm rồi. Tiếng nổ dừng lại. Lão già đã không còn ra hình người nữa, bị nổ tung đến trơ cả khung xương, lảo đà lảo đảo tại chỗ. Keng! Chưa đợi khói bụi tản đi, Triệu Bân đã lao tới, một nhát kiếm phong lôi xuyên thủng lồng ngực của lão ta. Phụt! Á!
Tiếng nổ lập tức vang lên, từ khi lá bùa đầu tiên phát nổ, mọi thứ không thể nào thu dọn được nữa, từng lá bùa nối tiếp nhau, nổ cho lão ta lộn ngược ra ngoài, máu xương bay tung tóe.
Máu me bắn ra vẫn rất chói mắt.
Lão già gầm lên, gắng gượng đẩy lùi Triệu Bân còn lão ta thì liên
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4573/chuong-312-khong-phai-ta-noi-dau.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.