“Tinh thạch ký ức”.
Dương Hùng thấy vậy thì ánh mắt sáng lên.
Đây đúng không chỉ là bảo bối thôi đâu! Đây đúng là trân bảo hiếm thấy, không bán trên thị trường, mà có tiền cũng không mua được.
“Tinh thạch ký ức”.
Triệu Bân lẩm bẩm, Dương Hùng nhận ra được thì hắn cũng vậy.
Đây là đồ tốt đó.
Không chỉ có mình hắn nhận ra, ở đây cũng có rất nhiều người quen thuộc với nó.
Cũng chẳng quan trọng, quan trọng là năng lực của tinh thạch này thôi.
Tinh thạch ký ức mà! Nghĩa tại mặt chữ, có thể lưu giữ lại những chuyện đã xảy ra, ví dụ như cảnh tượng trong Vọng Nguyệt Lâu vừa rồi này.
Hai bên đều có lí lẽ của mình, rất khó định đoạt, nhưng có tinh thạch này thì khỏi phải nghe người ta nói linh tinh rồi.
Không ngờ tên mập lại có bảo bối này cơ đấy.
Dương Hùng nhìn Ngưu Oanh, ánh mắt không khỏi thâm sâu hơn nhiều, hơn nữa cũng cảm kích.
Lão ta là thành chủ, đang ở thế cưỡi lưng cọp, Ngưu Oanh đem tinh thạch đến đúng là giải vây giúp lão ta mà.
Tên mập chỉ nhếch miệng cười.
Đây không phải của hắn ta, mà là Lâm Tà đưa cho.
Lâm Tà kiêng kỵ lợi ích của tộc nên không tiện đứng ra, cho nên mới đưa cho Ngưu Oanh tinh thạch ký ức này.
“Nếu tất cả đều ở đây thì cùng xem đi”.
Dương Hùng bình thản nói, ấn vào giải cấm chế của tinh thạch ký ức ra.
Nhất thời, một màn ảnh
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4574/chuong-313-the-la-da-dang-so-lam-roi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.