“Thả người”.
Cuối cùng, lão ta vẫn phải phất tay áo lấy ra ngân phiếu.
Không có ai đếm, nhưng vừa nhìn thấy số lượng tổng thể thì mắt của ai cũng sáng rỡ.
Đến diễn võ đài có thể kiếm tiền rất nhanh, chuyện này quả thật không giả.
“Đa tạ sư bá đã ban thưởng”.
Triệu Bân đẩy Viên Miểu ra rồi nhanh chóng hốt ngân phiếu.
“Thế sự vô thường, rồi sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải trả giá”.
Kim Huyền Chung lạnh lùng kéo Viên Miểu đi, trước khi rời đi còn không quên dọa nạt vài câu.
Đáng giận, hôm nay lão ta thực sự đã rất tức giận.
Lão ta vừa giận đỉnh Tử Trúc vừa giận Viên Miểu, ngươi đã không có bản lĩnh mà còn dám đi so đo với người khác? Đã không có bản lĩnh thì tốt nhất nên lo ít chuyện bao đồng lại, thế mà ngươi lại còn dám khiêu chiến diễn võ đài? Bị một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh đánh cho tàn phế, ngươi không biết xấu hổ thì lão phu cũng rất mất mặt, chuộc ngươi hết một trăm vạn lượng, ta sẽ bắt nhà của ngươi lên trả lại cho bằng đủ, tiền của lão phu không dư dả đến vậy đâu!
Bên này Vân Yên đã bước xuống khỏi diễn võ đài, Triệu Bân cũng nhanh chóng theo sau.
Đám người đứng xem cũng biết ý nhường đường, ánh mắt nhìn hai thầy trò lộ ra vẻ hết sức ngưỡng mộ.
Một thầy một trò phối hợp hết sức ăn ý, làm việc gọn gàng không chút vướng mắc.
Một thầy một trò cuối cùng đã hợp
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5286/chuong-1028.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.