Giới luyện khí không cần phải nhìn nhiều, chỉ cần luyện được một thanh kiếm cũng đủ rồi, nhiêu đó cũng đủ để biết tố chất tiềm ẩn của Triệu Bân, những người có thiên lôi đều là thiên tài hiếm thấy trong hàng vạn người.
“Không cần trả lời vội!”, lão đạo Âu Dương lại mỉm cười.
Nếu Triệu Bân gật đầu ngay thì lão ta sẽ đánh giá thấp hắn, đến gốc gác cũng bị lộ rồi mà tên nhóc này vẫn rất bình tĩnh, tâm thái đó thật sự rất hiếm thấy, ít ra thì đồ đệ của lão ta cũng không có được điều này.
Vì vậy, lão ta càng thích Triệu Bân hơn.
Triệu Bân chỉ mỉm cười, đấy là một kiểu từ chối khéo.
Hai người họ lại ra khỏi địa cung.
Trước khi đi, lão đạo Âu Dương còn lấy một khối huyền thiết, nhét vào tay Triệu Bân.
Theo như cách nói của lão ta thì đấy là quà ra mắt.
Đương nhiên là Triệu Bân không dám nhận, nhận đồ của người khác thì phải làm việc cho họ, nếu hắn đã không gia nhập Luyện Khí Các thì sao dám tùy tiện lấy đồ của người ta!
“Liễu sư muội càng lúc càng đẹp ra nhỉ!”
Hai người họ vừa ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng cười của Hoàng Hiết ở bên ngoài.
Liễu sư muội trong lời của hắn ta là Liễu Như Nguyệt.
Cô ta không phải đến đây chơi mà là đến để luyện binh khí.
Lão đạo Âu Dương đã biết từ sớm, Vân Phượng đã nhá trước với lão ta, tỷ thí tân tông sắp diễn ra nên nhờ lão ta giúp đồ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5287/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.