“Sư phụ, phần này là của người”.
Trên đường trở lại đỉnh Tử Trúc, Vân Yên đi phía trước, Triệu Bân theo phía sau.
Hắn vẫn là một đồ nhi tốt, thu được một trăm vạn lượng liền lấy ra năm mươi vạn lượng đưa cho sư phụ.
“Ngươi tự giữ đi”.
Vân Yên không nhận lấy ngân phiếu mà chỉ chậm rãi lấy ra một bầu rượu.
“Chuyện này… làm sao mà được”, Triệu Bân không khỏi nở nụ cười, tuy rằng hắn nói như vậy nhưng tay của hắn thì đã nhanh chóng cất ngân phiếu vào trong túi rồi, hắn mặc định xem như đây là do sư phụ ban thưởng.
Đúng là thiếu gì có đó, hắn đang thiếu bạc lại tự nhiên có người cầm bạc tới dâng lên, một trận đánh trên diễn võ đài kiếm được một trăm vạn lượng, nếu như có thể thì hắn thật sự hi vọng ngày ngày đều có người chạy tới khiêu chiến hắn, như vậy thì ngày nào hắn cũng có tiền để thu vào.
Vân Yên nhìn bộ dạng tính toán của hắn thì không khỏi bật cười.
Tâm tình của cô ta đang rất thoải mái.
Đã dám ức hiếp đệ tử đỉnh Tử Trúc của cô ta thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần trả giá.
Hôm nay cô ta làm như vậy vẫn còn rất nhân từ.
Đừng nói là một trăm vạn, cho dù cô ta hét giá năm trăm vạn thì Kim Huyền Chung cũng phải đưa ra.
“Con đi đây một chút”, đến khúc rẽ thì Triệu Bân đã chuyển hướng.
“Nhớ về sớm”.
“Đã rõ”.
Triệu Bân đáp lại, ngay sau đó
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5293/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.