Hắn vừa dứt lời thì Vũ Văn Hạo cũng bại luôn, trúng một tiếng đàn cực mạnh, bay ngang người rơi khỏi võ đài.
Đấy là Thanh Dao còn nương tay rồi, chứ nếu dùng hết công lực thì hắn không chỉ đơn giản là bị thương nữa, có khả năng còn bị chém chết luôn cơ.
“Thanh Dao thắng!”, Ngô Huyền Thông hô lên rất to.
Thanh Dao nghiêng người xuống đài, tới bên cạnh Triệu Bân, mỉm cười tươi tắn.
Nụ cười này lọt vào mắt người khác bỗng trở nên khó hiểu.
Một tên đi cửa sau để đến đây, tại sao lại có duyên với nữ nhân thế?
Ngày thường Thanh Dao rất ít khi cười nên người ghen tuông nhiều lắm, đa số là đệ tử cũ của Thiên Tông.
Họ còn đợi khi tỉ thí Thiên Tông hạ màn sẽ tìm Thanh Dao để làm chuyện “phong hoa tuyết nguyệt” mà? Phen này thì hay rồi, cô ấy mỉm cười tươi tỉnh với một tên phế vật, nghĩ thôi đã thấy khó chịu rồi.
Mà Vệ Xuyên chính là một trong số đó, hắn ta đã âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lão tử là thiếu chủ của thế gia Lạc Dương, là võ tu Huyền Dương hàng thật giá thật, còn không bằng một tên Chân Linh đi cửa sau? Hắn đẹp trai hơn ta, hay là gia thế hoành tráng hơn ta?
“Ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng đập chết ngươi!”, Vệ Xuyên lạnh lùng nói.
“Tên tiểu tử này được đấy!”, Vân Yên vừa đọc sách vừa liếc mắt nhìn về bên này, lòng rất kinh ngạc, đệ tử của cô ta được các cô nương thích thế cơ à? Đến cả Mục Thanh Hàn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5357/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.