“Vệ Xuyên đợi cả ngày, không thấy mặt mũi ngươi đâu, giờ hắn vừa mới ra khỏi tông môn làm nhiệm vụ thì ngươi lại nhảy ra, thế là thế nào? Núi không có hổ, con khỉ là ngươi cũng muốn làm đại vương một lần sao?”.
Người đó cười với vẻ châm biếm rồi nói: “Tặng cho ngươi biệt danh rùa rụt cổ thật sự rất hợp.”
“Ra khỏi tông môn làm nhiệm vụ sao?”, Triệu Bân xoa chân mày.
“Đi thôi, hắn cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi!”
“Chỉ là một thằng hề thôi, quá lãng phí thời gian khi đến đây!”
“Chưa từng thấy ai mặt dày như thế”.
Đám người đông đúc lập tức giải tán, trước khi đi còn không quên xỉa xói cho sướng miệng.
Có điều, họ vẫn thấy nuối tiếc.
Vệ Xuyên đi trễ chút thì có thể xem được kịch hay rồi.
“May mà hắn đi sớm!”
Câu đó là do Thanh Dao nói, cô ấy không cố tình đến đó, chỉ là trùng hợp đi ngang qua.
Còn về Vệ Xuyên, cũng may là hắn ta bỏ lỡ trận đấu, chứ nếu còn kịp thì chắc hết đường đi làm nhiệm vụ.
“Tiền ơi!”, Triệu Bân đi xuống võ đài, lòng đầy tiếc nuối.
“Lại bị treo hết một ngày sao?”, Thanh Dao chớp đôi mắt xinh đẹp, chữ “lại” đó dùng rất chính xác.
“Tính tình của cô ta không tốt!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu, “cô ta” trong lời của hắn đương nhiên là đang chỉ Vân Yên.
Những gì hắn nói đều là sự thật, mới nhìn thì thấy đó là một sư phụ xinh đẹp và dịu dàng nhưng khi nổi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5382/chuong-1179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.