Bạc trắng sáng chói lóa! Thế là không còn nữa.
…
“Ta nghĩ hắn sẽ không tới đâu”.
Trước diễn võ đài của Thiên Tông có rất nhiều người ngáp dài, họ đã thì thào mấy lời đó rất nhiều lần, nghị lực là một thứ rất tốt, những người có mặt cộng với tên tự kỷ trên đài đều có nghị lực cao, mới sáng sớm đã tới đây ngồi, chờ tới khi trời tối mịt, cứ như không chờ thấy mặt Cơ Ngân được sẽ không về, có nhiều đệ tử và trưởng lão chờ đến nỗi ngủ gà ngủ gật.
Không phải là ai cũng nhàn nhã và nhàm chán như bọn họ vậy.
Như Thanh Dao và U Lan vậy, đã đi từ lâu rồi.
Người ta không xuất hiện là có nguyên nhân, chờ đợi để xem một người làm cái gì, tranh thủ đi tu luyện có phải hơn không? Hoặc giả trong mắt những người đó thì xem trò hay còn quan trọng hơn cả việc tu luyện.
“Đừng đợi nữa, hắn ta thật sự không dám đến đâu”.
“Ta cũng rảnh thật đấy, ngồi phí mất cả buổi trời”.
“Các ngươi cứ ở đó chờ, ta đi uống rượu”.
Chờ một lát, lại có một đám người vỗ mông đứng dậy.
Càng lúc càng có nhiều người rời đi, miệng vẫn lẩm bẩm mắng chửi.
Họ vốn tưởng rằng có thể xem kịch hay, ai ngờ chẳng thấy bóng dáng Cơ Ngân đâu cả, đã không xem được kịch hay mà còn lãng phí mất biết bao nhiêu thời gian.
Mặt Vệ Xuyên đã tối sầm lại.
Hắn ta là người đã làm sự việc trở nên ầm ĩ,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5367/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.