Trên thực tế, hắn ta so với hai người trước đó thì còn vô dụng hơn, mặc dù cả ba đều không thể xuất ra được một chiêu nào trúng đích sau đó bị đập đến bất tỉnh, nhưng riêng Ngụy Đằng còn phải mất sức lật lên lá bài tẩy của mình chính là thuật tàng hình.
Thế mà không biết tại sao Triệu Bân lại có thể nhìn thấu thuật tàng hình của hắn ta, không biết tại sao Triệu Bân lại có thể tránh được một kiếm tuyệt sát của hắn ta.
Kiếm đâm không trúng mục tiêu cũng không thể vãn hồi, thế là hắn ta đã thua tức tưởi, không thi triển được thêm bí thuật nào khác.
“Lại thêm một kẻ tàn tạ”, đám người đứng xem ho khan một tiếng nói.
“Có thể đi cửa sau vào đây quả nhiên không tầm thường như mọi người tưởng tượng”, có không ít người thầm nói, người mà nữ soái Xích Diễm nhìn trúng sao có thể tầm thường được, một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh liên tiếp đập tơi tả ba kẻ cảnh giới Huyền Dương! Trong số ba kẻ đó còn có một kẻ là đệ tử lâu năm của Thiên Tông, đúng là hắn không thể chỉ dựa vào may mắn để chiến thắng.
“Đánh bại đám hạ đẳng đó cũng không có gì to tát”, cách đó không xa cũng có rất nhiều đệ tử lâu năm đang tụ tập theo dõi, trong tay bọn họ cầm quạt xếp phe phẩy, miệng thì cười đùa chế giễu, đám hạ đẳng mà bọn họ nói tới tất nhiên là đám người Nghiêm Khang, tu luyện chưa tới đâu mà đã ra vẻ, bị đập cũng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5337/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.